Tình đơn phương, chưa có thì sao đã thất chứ
Chưa gì đã tỏ bày với người ta
Giờ ôm nỗi ân hận và thất bại ê chề.
Có người bảo tôi tình đơn phương giống như tự tè vào chân mình
Người ngoài thấy gớm
Còn tự mình thấy nó ấm áp vô cùng
Nhưng đến khi nước tiểu bốc mùi lên
Thì mới nhận ra không những không còn ấm mà lại còn bốc mùi.
Nhưng dù sao tôi vẫn thích tự tè vào chân mình, dẫu hôi dẫu thối thì đó cũng là của tôi, một chút ấm áp cũng đủ để làm vui đến cả cuộc đời.
Tác giả: Trần Quốc Hoài (16h00 ngày 02/12/2015)
Đàn chim én xôn xao mới đó
Thoắt tan bầy mỗi xó một con.
Đã hay tình quá mõi mòn
Mà sao em nỡ ra đòn nặng tay
Không thương xin hãy tỏ bày
Tôi đây chẳng thích van nài chi ai.
Chẳng còn thức đến canh hai,
Chẳng còn face-book giải bày tình tôi,
Chẳng còn ánh mắt tinh khôi,
Sầu tuôn thấm ướt đôi môi gượng cười.
Cười tôi sao quá ngu ngơ
Trao ai tình đã mấy thời nhớ mong.
Cười tôi chỉ dám ngóng trông
Mà mong người ấy đem lòng yêu tôi,
Cười tôi nghĩ ngợi xa xôi
Tình yêu sét đánh ở đời có chăng,
Họa thay chỉ đánh chàng trăng
Nàng trăng chỉ mới lăng tăng sóng tình
Chỉ qua một thoáng lặng thinh
Tình yêu khuất gió, biển tình ngủ yên.
Từ nay chẳng dám làm phiền
Tôi xin khuất lối về miền cô liêu
Vai kia lệ đã vương nhiều
Sầu kia sẽ chẳng làm tiêu chí này
Dòng lệ có nhiều lắm thay
Thì khi hết nước cũng hay hết tình.
Nếu còn thấy ánh bình minh
Thì tôi vẫn muốn ngắm nhìn em yêu
Lòng đây dẫu đã tiêu điều
Nhưng tim vẫn có phần nhiều cho em.