Chú chó trung thành và nghĩa khí
Tác giả: Trần Quốc Hoài
Chuyện kể về một con chó con mồ côi mới vài ngày tuổi đang nằm thoi thóp vì đói sữa ở giữa chợ Long Hoa (gần nhà thầy ở Tây Ninh), may mắn được một bà mẹ trẻ thương tình nhặt về nuôi. Nhà bà này có độc nhất một người con trai 4 tuổi, nhưng tâm địa nó vốn độc ác.
Thấy chó con mồ coi, hoi hám vì ghẻ lỡ, yếu đuối vì đói lâu ngày, nên ngay từ lần đầu gặp mặt chó nó đã không có cảm tình và đá chó một cái, con chó con chỉ kêu ăng ẳng nhỏ nhỏ rồi cũng nằm yên đó. Bà mẹ đi làm suốt ngày, chỉ nghỉ 1 ngày cuối tuần và về nhà mỗi buổi tối, nên chó ở nhà với đứa con. Dù mẹ có dặn con cho chó con ăn và uống sữa, nhưng mãi chơi nên nhiều lần mẹ vắng nhà, chó con đói mà phải ra đường ăn đồ thừa thải của nhà người ta, nhiều lần cũng ăn cức vì ngỡ đó là kem chiên, có vài lần chó con bị mấy con chó khác ăn hiếp và cắn chảy máu chân, đi cà nhắc về nhà, nhưng cậu chủ nhỏ vẫn chả thèm để ý và đi chơi tiếp, nhưng cũng không quên mắng nó 1 câu "mày ngu quá, ráng chịu đi con, đồ cái thứ chó hoang" và đạp nó 1 cái vào ngay vết thương đó.
Những lần mẹ ở nhà kêu cậu nhỏ cho chó ăn, nó lại bực tức, mà trả lời đổng lại với mẹ là "con cho ăn rồi" rồi đi chơi. Vừa ra khỏi cửa nó không quên đá chó con 1 cái như thường ngày và ban cho nó một câu "mày im nha mạy, cái thứ mất dạy, phiền phức, cái loại chó hoang như mày không đáng sống, đi chết đi". Mỗi ngày đá một nặng hơn, chửi một khó nghe hơn, những lúc đó chó chỉ kêu ăng ẳng nho nhỏ rồi nặp bẹp xuống giữ nhà tiếp.
Một lần nọ đi chơi bị đám bạn đuổi đánh, cậu nhỏ được con chó bay ra sủa và cắn một đứa trong nhóm bạn để bảo vệ cậu chủ. Làm mẹ phải tốn tiền đền thuốc đền con người ta, thằng nhỏ lại thêm ghét chó vì đã làm hại bạn mình vì đó chỉ là trò chơi của bọn trẻ con thôi chứ có phải đánh nhau gì đâu, "đúng là con chó ngu" - cậu chủ nói.
Rồi thời gian cũng trôi qua, thấm thoát chó đã cao lớn hơn, da vẻ mượt mà hơn, nhưng có điều gầy hơn, tiếng sửa nhỏ hơn và mắt kém tinh tường hơn. Cậu nhỏ cũng lớn hơn, đá nhiều hơn, mắng nhiều hơn, quậy và chơi bời nhiều hơn. Shisa, Disco, hút thuốc lá, nhậu nhẹt khi mẹ vắng nhà là chuyện thường thôi. Bà mẹ thì còng lưng ra làm, hi vọng con học tốt, nhưng nào ngờ thế này. Thật là bất hiếu.
Một chuyện có thể đã làm thay đổi suy nghĩ và lối sống của cậu chủ đã đến. Một đêm nọ cậu chạy xe trong xay xỉn, đang gần về tới nhà, từ xa chó đã nghe mùi cậu chủ và chạy ra trước cổng ngoắc cái đuôi tật nguyền của nó mừng rỡ đón cậu. Nhưng chẳng may nó thấy một chiếc xe tải lớn đang chạy từ trong ngã tư ra với tốc độ cao, ngửi được mùi không thơm và nguy hiểm, nó ra sức chạy đến và sủa để cậu chủ dừng xe lại, nhưng đó là không thể. Nó nghĩ rất nhiều "Giờ làm sao đây ta! Trời ơi!", vừa kêu xong một tư tưởng lóe lên trong cái óc chó của nó, nó sẽ lao mạnh vào xe cậu chủ để cho cậu chủ té và dừng xe lại, không thì cậu chủ sẽ chết mất. Không nghĩ ngợi gì thêm, nó lao tới trước đầu xe cậu chủ, nhảy xổ lên thật mạnh để làm lạc tay lái, cậu chủ té văng ra bên ngoài và chửi "cái con mẹ..", chưa nói hết câu, cậu chủ bỗng nghe tiếng "rầm" rất lớn, làm cho cậu tỉnh cả người. Chiếc xe tay ga xịn của cậu nát bấy cái đầu, bánh trước bay đến hơn chục mét ở xa đằng kia, gần bánh xe là một con chó trắng với bê bết máu và kêu tiếng ăng ẳng nho nhỏ với âm thanh thật quen thuộc, nó đang liệm dần. Cậu chủ lao đến bên con chó, nước mắt giàn giụa tràn ra pha với vũng máu đỏ tươi bên dưới. Chó đã cứu sống cậu.
Nó không nghĩ ngợi gì, ẵm chó lên và đưa ngay nó đến bệnh viện huyện gần nhà, những vết thương bị đạp gần đây còn chưa lành, chó đau lắm, nhưng nó cũng cảm thấy cái sự ấm áp ra từ người cậu chủ, máu nó chảy suốt đường đi, nó tắt dần. Thật may mắn, lúc đó bác sĩ Trần Hoài Khuyển Khuyển đang trực, ông này xưa cũng có biết qua một chút thú y đạo thuật, ổng kết hợp giữa đông tây y để cứu sống con chó.
- "Nó mất máu nhiều quá, cần phải truyền máu gấp thôi" - Ông bảo. "Nhưng máu ở đâu thưa ông" -cậu hỏi lại.
- "Máu của con đó!"
- "Nó liền tuột quần xuống, và vạch đích ra cho ông Khuyển lấy máu truyền cho chó. Ông bác sĩ cười và nói "Con ngu quá!"
Từ nhỏ tới giờ nó mới nghe được người ta chửi nó ngu, nó ấy náy và hối hận quá. Nó cười và nằm úp xuống, để lộ cái mông đích với cái vết thương mà nó té lúc nãy. Nó bảo:
- "Ông ngu thì có, ông chữa cho tui đi, chứ cái con chó hoang này, ai thèm cứu nó chứ."
Chó lúc này đã nhắm mắt lại và nằm im re, nhưng cái tiếng ăng ẳng vẫn còn phát ra ở cổ họng nó. Ông bác sĩ dùng cồn đổ vào mông cậu, và bảo cậu tự làm đi, để ổng đi cứu con chó. Ổng bảo: "Tau thà cứu con chó trung nghĩa còn hơn cứu cái loại vong ơn còn hơn loài cầm thú như mày!"
- Con Limusin già nua nhà ông bác sĩ chợt chạy đến, nhìn ổng trừng trừng và sửa rất nhiều, nó nhảy lên bàn của con chó con, và sủa tiếp. Ông chợt nhận thấy 2 con này giống nhau như đút, một con có cái bớt bên phải một con có cái sẹo bên trái, thật là tuyệt vời. Ổng nghĩ chắc đây là con chó mẹ của nó, ông vội lấy máu con Limusin và truyền qua cho con chó con. Thật kỳ diệu, không có phản ứng bất đồng nhóm máu hệ ABO, chó con đã được cứu thế nhưng cũng phải để lại cho Hắc Bạch Vô Thường hai cái chân chó bên phải làm mồi nhậu.
Chó mất chân, nằm liệt ở nhà, nhưng hằng ngày cậu chủ vẫn cho chó ăn, vẫn dựng cho chó dậy để chơi cùng nó mong nó có thể đứng tựa được vào tường. Cậu cũng đi làm chân giả cho chó nhưng thật thất vọng. Những lúc đó, chó chỉ kêu ăng ẳng nho nhỏ rồi nằm xuống.
Một buổi sáng khi đang uống sữa trước cửa nhà, cậu thấy đứa nhỏ đang chơi với chiếc xe ráp hình của nó. Ý tưởng lóe lên trong đầu cậu chủ, cậu đã lắp ráp một cái bánh xe gắn vào bên cùi hủi của chó, chó giờ đã có thể lếch đi với 2 chân còn lại bên trái. Thật là cảm động biết bao. Mẹ về trông thấy như thế, liền rơi nước mắt và mừng rỡ.
Từ lần tai nạn đó, cậu chủ tuy ngón tay út của bàn tay phải không còn, nhưng cậu vẫn cố gắng dùng ngón trỏ để ngoái lỗ tai và móc cức mũi. Cậu chủ đã thay đổi, cậu đã chịu học, đã biết cảm thông với những con chó, cậu cũng không để chó ra ngoài một mình nữa, đi đâu cũng cũng chở chó theo và khoe với mọi người "đây là con chó trung nghĩa của tôi".
Dù trãi qua bao gian khổ, đã mang một chút ơn, chó vẫn không thay đổi, suốt đời vẫn mang cái nghĩa tình đó theo bên mình. Một con chó là thế, nghĩ lại đời người sao nhiều kẻ vong ơn, lấy cái oán để báo đền ơn đức, lấy cái tâm ác để đối xử với người thiện. Trời sẽ không tha cho bọn nó đâu, không có con chó, tụi nó sẽ bị xe cán mà chết hết mà thôi.